Một bác sĩ y khoa từ học bổng VINAHF
Quảng Nam, ngày 02 tháng 08 năm 2019
Con tên là Lê Thị Như Quê, ở tại thôn Gia Cát Trung, xã Quế Phong, huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam, là đứa sinh viên nhận học bổng VINAHF suốt mấy năm học vừa qua. Nay con đã tốt nghiệp rồi. Giờ nhìn lại những năm tháng qua VINAHF đã đồng hành cùng gia đình con, thật là nhiều cảm xúc…
Thấm thoắt mà nhanh quá, đã 7 năm trôi qua, kể từ cái ngày con lơ ngơ bước vào chân vào đại học. Ngày ấy, Y Dược là ước mơ, không chỉ của riêng con mà của bao thế hệ học trò, giờ con đã đậu vào ngôi trường mà bao bạn bè ao ước.
Thật như mơ, cái cảm giác thật vui sướng, thật rạo rực như con chim non sắp tung cánh bay lên bầu trời cao xanh tươi đẹp – cái cảm giác ấy, con vẫn còn nhớ như in. Nhưng, cùng với niềm vui đó là nhiều lo nghĩ, ưu tư vì mờ mờ hiện ra trước mắt con là một con đường khá dài, khá vất vả, nhất là đối với một hoàn cảnh gà trống nuôi con như gia đình con, hơn nữa ba lại sắp 60 rồi. Khi ấy Ba con cũng cân nhắc ghê lắm, nhưng con cứ nhất quyết chọn Y nên Ba đành tôn trọng. Và thế là con bước chân vào con đường dài mờ sương ấy, mang theo ước mong phía cuối con đường là ánh sáng, cũng mang theo luôn nỗi lo cơm áo gạo tiền của Ba, mang theo luôn chuỗi ngày cơ cực với nỗi khắc khoải chờ mong của gia đình khốn khó.
Gia đình con là một gia đình thuần nông ở một xã miền núi của tỉnh Quảng Nam, quanh năm sống nhờ vào mấy sào ruộng và vạt rừng tràm, cũng đủ ăn. Sẽ chẳng có gì để nói nếu mẹ con không ngã bệnh. Năm con lớp 8, mẹ con phát hiện bị suy thận mạn đã giai đoạn cuối, và bắt đầu sau đó là chuỗi ngày cơ cực. Vài tháng đầu mẹ còn điều trị bằng thuốc, sau đó phải chạy thận, mẹ phải sống lay lắt nơi bệnh viện và coi hành lang bệnh viện là nhà. Còn ba thì chạy vạy vay mượn đủ các nguồn, vừa lo nhà vừa lo chăm mẹ ở bệnh viện mà gầy rọm đi. Rồi tử thần cũng cướp mẹ con khỏi vòng tay chúng con 2 năm sau đó. Ba con trở thành gà trống nuôi con, chị em con tự bảo ban nhau mà học, ngoài học con còn có thể làm gì hơn để thay đổi cuộc đời đây. Rồi con vào đại học, con đi làm gia sư để trang trải sinh hoạt phí hằng ngày…
Rồi một ngày, con được một chị (cũng từng nhận học bổng của VINAHF) giới thiệu về Hội, con mừng như thể vớ được phao khi đang lặn ngụm giữa dòng nước xiết. Con đã viết thư cho Hội, cho bác Khiết, cho chú Dũng mà khi ấy đã quá hạn nộp hồ sơ, và may mắn thay, con cũng đã được các chú các bác và Hội quan tâm, trao cho con cơ hội được nhận học bổng VINAHF và còn cho mượn máy tính phục vụ học tập nữa. Ngày ấy con đã thật sự vui mừng, và hạnh phúc biết bao vì đỡ đi nỗi lo về học phí, Ba con cũng nhẹ gánh hơn mà yên tâm cày cuốc.
Rồi thời gian cứ trôi đi, mỗi năm học qua đi, con đường mù sương năm nào con mới lờ mờ nhận ra giờ ngày càng rõ nét. Những ngày lên bệnh viện rồi giảng đường với biết bao áp lực, áp lực từ bài vở, từ những kỳ thi nối tiếp nhau, áp lực tài chính. Rồi lại nghĩ đến ba ngày ngày vẫn một mình lầm lũi nơi đồng sâu, tóc mỗi ngày một bạc thêm. Đã bao lần con tự thấy mình thật kém cỏi, vô dụng, đã không ít hơn một lần con muốn dừng lại và rẻ đi lối khác. Năm con mới xong Y4, bạn bè đứa nào cũng có công ăn việc làm, đứa đã có tiền gởi về cha mẹ, đứa còn lập công ty riêng, đứa bay nhảy từ nước này qua nước khác, nhìn lại mình vẫn tiếp tục ăn bám, 2 năm nữa, rồi ra trường vẫn phải tiếp tục ăn bám không biết bao lâu nữa, con lại cảm nhận rõ hơn sự kém cỏi tệ hại của mình mà bất lực. Nhưng, mỗi học kỳ con lại được nhận học bổng từ VINAHF, lại đến gặp chú Mươi với sự tin tưởng, sự quan tâm thật chân thành, thật gần gũi, thân thương như một người thân, lại nhận được những email trả lời thư cảm ơn đầy những lời động viên thật lòng, đầy sự cảm thông, thấu hiểu từ cô Thùy Dương, từ bác Khiết, rồi cả lần VINAHF thấy ngành y vất vả quá mà tăng tiền học bổng cho trường y cao hơn các trường khác nữa, con thực sự cảm động và hổ thẹn với chính mình, với các cô các chú vì bản thân không chịu nỗ lực hết sức. Mỗi lần như vậy, con lại như một chiếc xe máy, đi lâu ngày cạn xăng, quay về bên cô chú, lại được tiếp thêm nhiên liệu, lại có động lực để tiếp tục cố gắng, tiếp tục chạy về phía trước.
Trước giờ con cũng có nhận được một vài học bổng từ các tổ chức khác, con cũng không hiểu vì đâu nhưng con cảm nhận giữa chúng con và nhà tài trợ có một khoảng cách khá lớn, thật lòng mà nói, chưa bao giờ con cảm nhận được sự chân thành, gần gũi như từ VINAHF.
Dù con mới chỉ có dịp tiếp xúc có thể nói là ngắn ngủi với chú Hoàng, chú Dũng; chỉ qua email với bác Khiết, và cho đến năm ngoái 2019 con mới gặp cô Thùy Dương, chú Mươi là người trực tiếp trao học bổng cho con nên có nói chuyện nhiều hơn một chút, nhưng từng ấy cũng đủ để con cảm nhận được sự quan tâm và động viên chân thành mà ấm áp từ Hội, từ những người xa lạ mà con có thể tâm sự những suy nghĩ trong lòng và được an ủi, khích lệ, tạo động lực vươn lên. Dường như không còn khoảng cách. Thật ấm lòng!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, với sự hỗ trợ của VINAHF, giờ con đã bước qua hết những gian nan trong 6 năm ấy rồi. Con đã đến được với ánh sáng cuối con đường rồi. Con không chọn học lên BSNT hay Thạc sĩ, với con và gia đình con, 6 năm đã quá dài, ba con lại ngày càng lớn tuổi nên con chọn cách xin việc tại một bệnh viện để có thể nuôi sống bản thân, rồi sẽ học tiếp lên Bác sĩ Chuyên khoa.
Hiện tại con đang là bác sĩ tại Khoa Gây mê hồi sức tại một bệnh viện nho nhỏ ở quê nhà và không ngừng học hỏi tích lũy kinh nghiệm để làm tốt công việc mình đã chọn.
Giờ ngồi đây viết những dòng này, con không có gì hơn ngoài lòng biết ơn gởi đến VINAHF đã đồng hành cùng con vượt qua những khó khăn trong suốt những năm qua, đã luôn là nơi tiếp thêm sức mạnh cho con vững tin bước tiếp, đã dành cho chúng con những tình cảm từ tấm lòng các cô chú.
Sau hành trình 7 năm được VINAHF nâng đỡ, con từ một học sinh nghèo khó, nay thành một con người có thể nói là làm được điều gì đó cho xã hội, ít nhất là cho các bệnh nhân của con và cho chính con.
Con rất mong sẽ có cơ hội gặp lại bác Khiết và cô Thuỳ Dương trong buổi họp mặt HS VINAHF để nói với các em đang trong hoàn cảnh khó khăn đừng nghĩ tới việc bỏ học để đi kiếm sống, khuyên các em hãy kiên trì theo đuổi con đường tri thức, hãy kiên cường bước qua gian khổ để học tập, VINAHF luôn dang rộng cánh tay sẵn sàng đồng hành cùng em và gia đình để vượt lên số phận, thành công rồi sẽ đến với em, như con đã được nghe từ những người đi trước.
Đây là lá thư cảm ơn cuối cùng của con sau khi tốt nghiệp, kết thúc 7 năm ròng rã được HB và sự yêu thương của VINAHF nên con hơi dài dòng, cô chú đọc chắc cũng mệt rồi nhỉ?
Con xin dừng bút ở đây. Một lần nữa con xin cảm ơn VINAHF. Con xin kính chúc mọi người luôn dồi dào sức khỏe, ngày càng thành công để nâng cánh bao nhiêu ước mơ khác đang chờ đợi cô chú đâu đó trên đất nước này. Con sẽ báo cho cô chú biết khi tìm được lối đi mới cho mình.
Con không hứa sẽ thành một bác sĩ giỏi, nhưng con xin hứa sẽ trở thành một bác sĩ tốt, ít nhất có thể giúp đỡ được những người thân của mình. Hi vọng một ngày nào đó con cũng có thể chung tay cùng VINAHF giúp đỡ những hoàn cảnh như con của ngày hôm qua!
Nay kính thư
Con – Lê Thị Như Quê.